- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Đăng bởi:
Thu Trang
vào
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Giới thiệu truyện:
Vì sao Liễu Minh lại là người có ba linh mạch mạnh nhất trong lịch sử? Hắn chẳng phải chỉ có ba linh mạch và năng lực nhất tâm nhị dụng thôi sao? Ngươi muốn biết trước khi bước vào con đường tu tiên hắn đã trải qua những gì? Kiếp trước của hắn là ai? Có liên quan đến Hàn Lập chút nào không?
Tất cả sẽ được giải đáp trong tác phẩm mới: Ma Thiên tiền truyện.
..........
"Mỗi bốn năm, trọng phạm đày Hung Đảo
Cướp con mồi, đại hán đấu Liễu Minh"
Thành Trừ Châu là tòa thành nhỏ nằm ở cực đông, giáp biển thuộc Đại Huyền Quốc, mà dù có phóng mắt nhìn khắp đại lục Vân Xuyên thì tòa thành này vẫn được xem là một trong số những tòa thành nằm xa nhất về phía đông. Tuy thành này không lớn nhưng ở Đại Huyền Quốc lại rất nổi tiếng. Cái sự nổi tiếng của nó là vì cách cổng thành phía đồng đi thẳng chưa đến trăm dặm là khu vực chứa một hòn đảo mang cái tên xấu xí: Hung Đảo. Phía bờ duyên hải tòa thành này là một dãy phố dài hơn mười dặm kéo từ đông sang tây, cắt ngang tòa thành Trừ Châu. Đầu đông là một bến càng nhỏ hướng ra biển phía Hung Đảo, đi sang đầu phía tây thì địa thế cao dần lên, cuối cùng sẽ thấy hiện lên một sườn núi nhỏ, trên đó có một tòa pháp đình đứng sừng sững uy nghiêm, chính là nơi đóng quân của nha môn phủ Trừ Châu.
Trong nha môn phủ, phòng ốc điêu lan ngọc thế, nối nhau san sát, màu sắc thâm nghiêm, cổng lớn cao ba trượng rộng năm trượng, hai bên cổng lớn đặt hai bức tượng giao long bằng đá, bên ngoài thềm đá trăm bậc là con đường lớn, người người hối hả đi tới đi lui, phần lớn hai bên đường là các cửa hàng, trà lầu, quán trọ, tiệm tạp hóa bày ra như rừng, ở giữa con đường có một cái quảng trường hình tròn dùng làm nơi tổ chức những đại hội mua sắm định kỳ thu hút rất đủ các loại người tới mua sắm, thưởng lãm cực kỳ đông vui náo nhiệt.
Trời vừa trưa, ở một góc nhỏ trong quảng trường thình lình thấy có một đám người đang túm tụm quây tròn, ở giữa đám người là một vị lão nhân mặt đầy nếp nhăn đang ngồi kể chuyện, trên chiếc bàn tròn trước người có một ly trà xanh để mở, tay trái lão nâng chiếc quạt, tay phải cầm một cái phách nhỏ hướng mộc án gõ gõ, đám người túm túm bèn nghiêm chỉnh trật tự lại. Lão giả rung đùi đắc ý, “lại nói” lão vừa cất lời thì đột nhiên dừng lại, mắt khẽ đảo quai đám người hỏi: “Ngày hôm qua ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”
Đám người phía dưới vừa mới im ắng giờ lại nổi lên một hồi ồn ào, một vị lớn tuổi tuổi nghe xong bèn hô “Nói về truyền thuyết Hung Đảo.”. Vị lão nhân nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Lại nói tới nơi cách phía tây thành chúng ta hơn trăm dặm chính là biển cả sâu thẳm, mà nơi biển sâu ấy có một hòn đảo màu đen, tục xưng Hung Đảo...” Đúng lúc này, trên đường đột nhiên có một tràng những tiếng vó ngựa cờ rục cờ rục vang lên khắp con phố dài, chỉ thấy một binh sĩ cưỡi ngựa, thân mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm cờ lệnh chạy về phủ nha môn ở phía xa xa.
“Tránh ra, tránh ra”, nghe tiếng quan binh ra lệnh, đoàn người hai bên đường liền dạt ra nhường một lối đi rộng ở giữa con đường lớn. Ngay sau đó, hai gã vận đồ đen cưỡi ngựa dẫn theo một tiểu đội binh sĩ hùng dũng tiến vào con lộ chính. “Hắc Hổ Vệ”, bấy giờ ở ven đường có người nhận ra thân phận của những gã áo đen này, họ chính là lính đánh thuê cho triều đình, chuyên môn phụ trách bắt giữ, áp giải trọng phạm của triều đình. Lúc này nha môn phủ Trừ Châu, từ cầu thang trước cửa đến nội đường cũng đã sắp sẵn hai hàng binh sĩ nha dịch eo đeo trường đao.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Trần lão?” Trông thấy cảnh phô trương như thế, một gã thanh niên nha dịch ở đội tiền trạm hạ giọng hỏi lão giả họ Trần ở bên cạnh, hiển nhiên là gã tham gia công việc này cũng chưa lâu.
“Triều đình áp giải phạm nhân đi Hung Đảo.” Lão giả trả lời.
“Hung Đảo?” Gã thanh niên thắc mắc không hiểu, hỏi lại một lần.
“Nhưng mà ta nhớ rõ ràng là năm trước mới áp giải một đám đến đó rồi mà?”
“Cứ bốn năm một lần, các trọng phạm bị đày đi Hung Đảo của Đại Huyền Quốc sẽ bị tập trung lại đưa đến Trừ Châu trước, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, khi đụng phải trọng phạm khó có thể trông giữ thì sẽ không theo định kỳ áp giải tới Trừ Châu mà lập tức đưa đến rồi đem đẩy lên Hung Đảo, tránh đêm dài lắm mộng. Xem ra việc Hắc Hổ Vệ lần này tới đây chính như vế sau rồi.” Lão nhân nghiêm túc nói.
Tuy nha dịch bình thường không biết những chuyện này nhưng Trần lão giả dù sao cũng là người hầu ở nha môn Trừ Châu hơn hai mươi năm, khi còn trẻ lão cũng đã từng có lần tự mình áp giải phạm nhân lên cái hòn đảo tăm tối, u ám ấy nên với chuyện này lão có phần hiểu rõ hơn người khác.
Thanh niên nha dịch bên cạnh nghe vậy, tự nhiên lại hít một ngụm khí lạnh.
“Chuyện một lần chỉ áp giải một phạm nhân lên Hung Đảo cũng là chuyện của mười năm trước rồi.” Trần lão giả cảm thán, tựa như nhớ lại ký ức những năm tháng làm nha dịch, trong đó lão nhớ rất rõ việc mười năm trước phải áp giải một đứa bé mới có ba, bốn tuổi lên Hung Đảo. Nghe nói gia tộc của nó đã đắc tội với người trong triều đình khiến cả nhà nó không bị hỏa thiêu thì cũng bị lưu đày, đến một đứa trẻ cũng không thoát khỏi cảnh bị vu tội rồi ném lên Hung Đảo, hẳn là triều đình muốn nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt rồi.
“Đứa bé đó chắc hẳn đã sớm mất mạng rồi.” Lão giả họ Trần thầm thở dài một tiếng, lão tuy thường thấy đủ loại sự tình nhẫn tâm, tàn ác trong nhân gian nhưng khi nhớ tới đứa trẻ ngày đó, trong lòng vẫn không khỏi nổi lên nỗi thương cảm. Tục truyền rằng Hung Đảo là nơi chuyên dùng để giam giữ những kẻ cùng hung cực ác của thế gian, lên đảo không khác gì đi vào quỷ môn quan, trước nay chỉ có vào chứ không có ra, chưa từng có kẻ nào có thể sống mà đi ra khỏi đó, nói chi đến một đứa trẻ như thế.
Ngoài ra, trên đảo này không có thiết lập bất cứ cái gì gọi là thủ vệ, trông coi. Điều này không phải quan phủ không muốn sắp đặt, bố trí mà là do những thủ vệ khi trước được phái đi, bất luận võ công cao siêu mạnh mẽ bao nhiều thì thường thường cũng không đến mấy ngày sau đấy đều biến mất không thấy tăm tích, việc này tự nhiền khiến dần dần sau đấy không còn người nào nguyện ý đi tới đó nữa, bởi dù gì thì chẳng có người nào muốn tìm cái chết vô nghĩa như thế. Còn quan phủ với việc này thì giải thích là để những kẻ hung đồ trên đảo dùng ác để trị ác. Kỳ thực, có hay không có thủ vệ ở trên đảo đối với việc giam giữ hung đồ trên đảo cũng chẳng ảnh hưởng mấy bởi khu vực biển quanh Hung Đảo có đặc điểm hết sức lạ, những thứ gỗ bình thường không thể nổi được, chỉ có thuyền bằng gỗ Ô Mộc với có thể lai vãng ở đó.
Chính giới Đại Huyền Quốc cứ bốn năm lại đem những kẻ hung ác nhất trong nước đã bị bắt đưa tới bến cảnh Trừ Châu rồi đem lưu đày trên Hung Đảo. Việc này có hai nguyên nhân, một là số lượng phạm nhân cần áp giải lên Hung Đảo cũng không quá nhiều, thứ hai là việc áp giải tù phạm lên Hung Đảo tốn nhân lực, tài lực rất lớn mới có thể một đường áp giải mà không gặp vấn đề gì.
Lúc này, đợi sau khi đội ngũ áp giải đi qua, đám người ở trên quảng trường lại chuyển hướng sáng lão nhân kể chuyện. Lão nhân này tiếp tục nói: “Hung Đảo chính là địa ngục chốn trần gian.”
Ở giữa biển khơi, nơi mây đen giăng đầy, tro bụi mịt mù, một đám âm khí quay quanh quấn lấy một hòn đảo hoang chứa đầy những đá ngầm lập lờ. Đảo này tuy bị âm khí bao phủ nhưng trên phần trung tâm đảo lại có nhiều cây rừng mọc chi chít, cây lá xanh tươi làm nó có thêm phần sức sống, càng ở gần khu rìa đảo thì cây cối càng xanh đen âm u như nước biển đen sì như mực kia, hơn nửa ở đó âm khí đằng đằng, sền sệt quỷ dị như đầm lầy vậy.
Từ xa xa nhìn lại, đảo này ngoại trừ việc có đám âm khí lơ lửng như quỷ vật bao phủ vòng ngoài thì một tia dấu hiệu sự sống cũng không thấy có. Có điều vào sâu trong đảo lại có thể thấy một số dã thú trời sinh tính hung tàn, răng sắc chuyên hút máu. Phần lớn những con dã thú này có khứu giác linh mẫn vô cùng, có thể chạy như bay, lại còn có thể bí mật đào đất tạo hang, năng lực sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ. Trong đám sương mù trên khoảng không của hòn đảo còn thể thể ngẫu nhiên thấy mấy con chim lớn vung đôi cánh khổng lồ bay lượn, hơn nữa ban ngày cũng có cả những con dơi quái quỷ ghé qua để săn bắt con mồi.
Kẻ ở trên hòn đảo này chỉ có một quy luật thép: Sinh Tồn, ngoài sinh tồn ra thì còn lại vẫn là sinh tồn. Đương nhiên, giữa những đám dã thú này còn có con người nữa, nhưng ở trên cái đảo này, con người cũng chỉ là những sinh mệnh tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua mà thôi, có khác thì là con người là những sinh vật sống có tổ chức, có trí tuệ. Nhưng loài người ở nơi này chỉ có thể đem trí tuệ văn minh biến thành kỹ năng cá nhân để tranh giành, duy trì sự tồn tại và tìm kiếm lợi ích cho bản thân...
Tất cả sẽ được giải đáp trong tác phẩm mới: Ma Thiên tiền truyện.
..........
"Mỗi bốn năm, trọng phạm đày Hung Đảo
Cướp con mồi, đại hán đấu Liễu Minh"
Thành Trừ Châu là tòa thành nhỏ nằm ở cực đông, giáp biển thuộc Đại Huyền Quốc, mà dù có phóng mắt nhìn khắp đại lục Vân Xuyên thì tòa thành này vẫn được xem là một trong số những tòa thành nằm xa nhất về phía đông. Tuy thành này không lớn nhưng ở Đại Huyền Quốc lại rất nổi tiếng. Cái sự nổi tiếng của nó là vì cách cổng thành phía đồng đi thẳng chưa đến trăm dặm là khu vực chứa một hòn đảo mang cái tên xấu xí: Hung Đảo. Phía bờ duyên hải tòa thành này là một dãy phố dài hơn mười dặm kéo từ đông sang tây, cắt ngang tòa thành Trừ Châu. Đầu đông là một bến càng nhỏ hướng ra biển phía Hung Đảo, đi sang đầu phía tây thì địa thế cao dần lên, cuối cùng sẽ thấy hiện lên một sườn núi nhỏ, trên đó có một tòa pháp đình đứng sừng sững uy nghiêm, chính là nơi đóng quân của nha môn phủ Trừ Châu.
Trong nha môn phủ, phòng ốc điêu lan ngọc thế, nối nhau san sát, màu sắc thâm nghiêm, cổng lớn cao ba trượng rộng năm trượng, hai bên cổng lớn đặt hai bức tượng giao long bằng đá, bên ngoài thềm đá trăm bậc là con đường lớn, người người hối hả đi tới đi lui, phần lớn hai bên đường là các cửa hàng, trà lầu, quán trọ, tiệm tạp hóa bày ra như rừng, ở giữa con đường có một cái quảng trường hình tròn dùng làm nơi tổ chức những đại hội mua sắm định kỳ thu hút rất đủ các loại người tới mua sắm, thưởng lãm cực kỳ đông vui náo nhiệt.
Trời vừa trưa, ở một góc nhỏ trong quảng trường thình lình thấy có một đám người đang túm tụm quây tròn, ở giữa đám người là một vị lão nhân mặt đầy nếp nhăn đang ngồi kể chuyện, trên chiếc bàn tròn trước người có một ly trà xanh để mở, tay trái lão nâng chiếc quạt, tay phải cầm một cái phách nhỏ hướng mộc án gõ gõ, đám người túm túm bèn nghiêm chỉnh trật tự lại. Lão giả rung đùi đắc ý, “lại nói” lão vừa cất lời thì đột nhiên dừng lại, mắt khẽ đảo quai đám người hỏi: “Ngày hôm qua ta nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”
Đám người phía dưới vừa mới im ắng giờ lại nổi lên một hồi ồn ào, một vị lớn tuổi tuổi nghe xong bèn hô “Nói về truyền thuyết Hung Đảo.”. Vị lão nhân nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Lại nói tới nơi cách phía tây thành chúng ta hơn trăm dặm chính là biển cả sâu thẳm, mà nơi biển sâu ấy có một hòn đảo màu đen, tục xưng Hung Đảo...” Đúng lúc này, trên đường đột nhiên có một tràng những tiếng vó ngựa cờ rục cờ rục vang lên khắp con phố dài, chỉ thấy một binh sĩ cưỡi ngựa, thân mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm cờ lệnh chạy về phủ nha môn ở phía xa xa.
“Tránh ra, tránh ra”, nghe tiếng quan binh ra lệnh, đoàn người hai bên đường liền dạt ra nhường một lối đi rộng ở giữa con đường lớn. Ngay sau đó, hai gã vận đồ đen cưỡi ngựa dẫn theo một tiểu đội binh sĩ hùng dũng tiến vào con lộ chính. “Hắc Hổ Vệ”, bấy giờ ở ven đường có người nhận ra thân phận của những gã áo đen này, họ chính là lính đánh thuê cho triều đình, chuyên môn phụ trách bắt giữ, áp giải trọng phạm của triều đình. Lúc này nha môn phủ Trừ Châu, từ cầu thang trước cửa đến nội đường cũng đã sắp sẵn hai hàng binh sĩ nha dịch eo đeo trường đao.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Trần lão?” Trông thấy cảnh phô trương như thế, một gã thanh niên nha dịch ở đội tiền trạm hạ giọng hỏi lão giả họ Trần ở bên cạnh, hiển nhiên là gã tham gia công việc này cũng chưa lâu.
“Triều đình áp giải phạm nhân đi Hung Đảo.” Lão giả trả lời.
“Hung Đảo?” Gã thanh niên thắc mắc không hiểu, hỏi lại một lần.
“Nhưng mà ta nhớ rõ ràng là năm trước mới áp giải một đám đến đó rồi mà?”
“Cứ bốn năm một lần, các trọng phạm bị đày đi Hung Đảo của Đại Huyền Quốc sẽ bị tập trung lại đưa đến Trừ Châu trước, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, khi đụng phải trọng phạm khó có thể trông giữ thì sẽ không theo định kỳ áp giải tới Trừ Châu mà lập tức đưa đến rồi đem đẩy lên Hung Đảo, tránh đêm dài lắm mộng. Xem ra việc Hắc Hổ Vệ lần này tới đây chính như vế sau rồi.” Lão nhân nghiêm túc nói.
Tuy nha dịch bình thường không biết những chuyện này nhưng Trần lão giả dù sao cũng là người hầu ở nha môn Trừ Châu hơn hai mươi năm, khi còn trẻ lão cũng đã từng có lần tự mình áp giải phạm nhân lên cái hòn đảo tăm tối, u ám ấy nên với chuyện này lão có phần hiểu rõ hơn người khác.
Thanh niên nha dịch bên cạnh nghe vậy, tự nhiên lại hít một ngụm khí lạnh.
“Chuyện một lần chỉ áp giải một phạm nhân lên Hung Đảo cũng là chuyện của mười năm trước rồi.” Trần lão giả cảm thán, tựa như nhớ lại ký ức những năm tháng làm nha dịch, trong đó lão nhớ rất rõ việc mười năm trước phải áp giải một đứa bé mới có ba, bốn tuổi lên Hung Đảo. Nghe nói gia tộc của nó đã đắc tội với người trong triều đình khiến cả nhà nó không bị hỏa thiêu thì cũng bị lưu đày, đến một đứa trẻ cũng không thoát khỏi cảnh bị vu tội rồi ném lên Hung Đảo, hẳn là triều đình muốn nhổ cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt rồi.
“Đứa bé đó chắc hẳn đã sớm mất mạng rồi.” Lão giả họ Trần thầm thở dài một tiếng, lão tuy thường thấy đủ loại sự tình nhẫn tâm, tàn ác trong nhân gian nhưng khi nhớ tới đứa trẻ ngày đó, trong lòng vẫn không khỏi nổi lên nỗi thương cảm. Tục truyền rằng Hung Đảo là nơi chuyên dùng để giam giữ những kẻ cùng hung cực ác của thế gian, lên đảo không khác gì đi vào quỷ môn quan, trước nay chỉ có vào chứ không có ra, chưa từng có kẻ nào có thể sống mà đi ra khỏi đó, nói chi đến một đứa trẻ như thế.
Ngoài ra, trên đảo này không có thiết lập bất cứ cái gì gọi là thủ vệ, trông coi. Điều này không phải quan phủ không muốn sắp đặt, bố trí mà là do những thủ vệ khi trước được phái đi, bất luận võ công cao siêu mạnh mẽ bao nhiều thì thường thường cũng không đến mấy ngày sau đấy đều biến mất không thấy tăm tích, việc này tự nhiền khiến dần dần sau đấy không còn người nào nguyện ý đi tới đó nữa, bởi dù gì thì chẳng có người nào muốn tìm cái chết vô nghĩa như thế. Còn quan phủ với việc này thì giải thích là để những kẻ hung đồ trên đảo dùng ác để trị ác. Kỳ thực, có hay không có thủ vệ ở trên đảo đối với việc giam giữ hung đồ trên đảo cũng chẳng ảnh hưởng mấy bởi khu vực biển quanh Hung Đảo có đặc điểm hết sức lạ, những thứ gỗ bình thường không thể nổi được, chỉ có thuyền bằng gỗ Ô Mộc với có thể lai vãng ở đó.
Chính giới Đại Huyền Quốc cứ bốn năm lại đem những kẻ hung ác nhất trong nước đã bị bắt đưa tới bến cảnh Trừ Châu rồi đem lưu đày trên Hung Đảo. Việc này có hai nguyên nhân, một là số lượng phạm nhân cần áp giải lên Hung Đảo cũng không quá nhiều, thứ hai là việc áp giải tù phạm lên Hung Đảo tốn nhân lực, tài lực rất lớn mới có thể một đường áp giải mà không gặp vấn đề gì.
Lúc này, đợi sau khi đội ngũ áp giải đi qua, đám người ở trên quảng trường lại chuyển hướng sáng lão nhân kể chuyện. Lão nhân này tiếp tục nói: “Hung Đảo chính là địa ngục chốn trần gian.”
Ở giữa biển khơi, nơi mây đen giăng đầy, tro bụi mịt mù, một đám âm khí quay quanh quấn lấy một hòn đảo hoang chứa đầy những đá ngầm lập lờ. Đảo này tuy bị âm khí bao phủ nhưng trên phần trung tâm đảo lại có nhiều cây rừng mọc chi chít, cây lá xanh tươi làm nó có thêm phần sức sống, càng ở gần khu rìa đảo thì cây cối càng xanh đen âm u như nước biển đen sì như mực kia, hơn nửa ở đó âm khí đằng đằng, sền sệt quỷ dị như đầm lầy vậy.
Từ xa xa nhìn lại, đảo này ngoại trừ việc có đám âm khí lơ lửng như quỷ vật bao phủ vòng ngoài thì một tia dấu hiệu sự sống cũng không thấy có. Có điều vào sâu trong đảo lại có thể thấy một số dã thú trời sinh tính hung tàn, răng sắc chuyên hút máu. Phần lớn những con dã thú này có khứu giác linh mẫn vô cùng, có thể chạy như bay, lại còn có thể bí mật đào đất tạo hang, năng lực sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ. Trong đám sương mù trên khoảng không của hòn đảo còn thể thể ngẫu nhiên thấy mấy con chim lớn vung đôi cánh khổng lồ bay lượn, hơn nữa ban ngày cũng có cả những con dơi quái quỷ ghé qua để săn bắt con mồi.
Kẻ ở trên hòn đảo này chỉ có một quy luật thép: Sinh Tồn, ngoài sinh tồn ra thì còn lại vẫn là sinh tồn. Đương nhiên, giữa những đám dã thú này còn có con người nữa, nhưng ở trên cái đảo này, con người cũng chỉ là những sinh mệnh tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua mà thôi, có khác thì là con người là những sinh vật sống có tổ chức, có trí tuệ. Nhưng loài người ở nơi này chỉ có thể đem trí tuệ văn minh biến thành kỹ năng cá nhân để tranh giành, duy trì sự tồn tại và tìm kiếm lợi ích cho bản thân...
Mời các bạn tải truyện về đọc tiếp nhé! Link bên dưới 👇
DỰ PHÒNG : PRC, PDF, EPUB
Nhận xét
Đăng nhận xét