- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Đăng bởi:
Thu Trang
vào
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Giới thiệu truyện:
Năm đó, Thần Đao Môn môn chủ Bạch Thiên Vũ ở biên thành Hoa Mai Am bị người ta mai phục hại chết, trở thành một kì án trong võ lâm.
Hai mươi năm sau, Phó Hồng Tuyết vì điều tra cái chết của phụ thân, từ Tây Vực trở về Trung Nguyên. Cùng lúc đó, Diệp Khai (con của Bạch Thiên Vũ và Hoa Bạch Phượng) cũng tới biên thành. Hai người trải qua khúc chiết, cuối cùng điều tra ra người đứng sau là Mã Không Quần - huynh đệ kết nghĩa của Bạch Thiên Vũ. Con gái Mã Không Quần- Mã Phương Linh là đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, tính cách vui vẻ. Diệp Khai yêu Mã Phương Linh nhưng Mã Phương Linh lại một lòng hướng về Phó Hồng Tuyết. Ba người yêu hận dây dư, cuối cùng, Phó Hồng Tuyết không phải con đẻ Bạch Thiên Vũ mà Diệp Khai cũng tha thứ cho Mã Không Quần, cùng Phó Hồng Tuyết kề vai chiến đấu, trừ ác dương thiện, dọn sạch nguy hại cho võ lâm...
..........
Trong nhà hoàn toàn không có màu gì lẫn lộn. Tối đen. Tối gần như ngữa bàn tay không thấy.
Không, nói ngữa bàn tay không thấy là có phần quá đáng, nó chỉ « ngữa bàn tay không thấy » đối với những người mới bước vào, thật sự thì vẫn lờ mờ tuy không rõ lắm.
Trời vừa mới tối, ánh sáng bên ngoài vẫn còn len vào chút ít, nhưng ánh sáng còn sót lại đó, cũng trở thành ảm đạm, trở thành màu của âm hồn, chết chóc, hay ít hơn cũng là màu của biên giới dẫn vào phần đất tử vong.
Khi ánh sáng của tịch dương bên ngoài sắp tắt thì bà ta - nói « bà » là căn cứ vào hai bàn tay gầy guột, già nua, chứ thật thì không làm sao nhìn được rõ ràng, vì bóng tối dày đặc, vì mảnh lụa đen che kín khuôn mặt của « bà ta » - bà ta đã quỳ trước bệ thờ, không biết đã bao lâu.
Không ai có thể biết trong bệ thờ đó thờ vị thần nào, không biết thần tượng hay thần vị, vì bên ngoài che kín bởi một tấm màn.
Hai bàn tay - hai bàn tay khẳng khiu, da sát vào xương, gân nổi lên y như bàn tay phù thủy - của bà ta chấp lên ngang ngực, miệng bà ta lâm râm, không phải lâm râm khấn vái mà là lâm râm nguyền rủa ...
Nguyền rủa trời cao, nguyền rủa thánh thần, nguyền rủa thế nhân, nguyền rủa cả những động vật nào trên mặt đất.
Một gã thiếu niên áo đen quỳ sao lưng bà, y như là từ cái thuở khai thiên lập địa đã cùng với bà ta quỳ nơi đó đến bây giờ và, rất có thể, sẽ quỳ mãi cho đến khi vạn vật đều ... tiêu diệt.
Một vệt sáng lờ mờ rọi phớt trên mặt hắn.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ tuấn tú đến gần như đặc biệt vì nó lạnh băng băng.
Bên ngoài, ánh sáng yếu ớt của thời gian quá buổi hoàng hôn thâm sậm, gió ì ào giật mạnh từng cơn.
Người đàn bà đứng dậy, bà ta không vén màn mà lại dùng hai bàn tay khẳng khiu xé tẹt làm đôi và thò tay vào trong bưng ra một cái tráp sắt đen nhám sần sùi.
Trên bệ thờ có một thanh đao. Vỏ đao đen thui, cán đao cũng đen - hình như ở đây cái gì cũng đen, màu đen tang khổ.
Không, còn có một màu khác nữa vừa được lộ ra, khi lưỡi đao bửa vào khoen tráp sắt : lưng lưng tráp sắt một thứ bột màu hồng sậm.
"Hồng sậm", hay nói cách khác là đỏ tươi.
- Biết cái gì không ?
Người đàn bà bốc một nắm bột đỏ, mấy ngón tay còm cỏi cử động, chất bột đỏ lọt qua khẽ tay, rơi trở vào trong tráp, tự nhiên, không ai biết cả.
Bà ta hỏi, nhưng chắc chỉ một mình bà ta biết, gã thiếu niên làm thinh, chính hắn cũng không hề biết.
- Tuyết, hồng tuyết, tuyết đỏ !
Lạ chưa ? Tuyết màu trắng và tan ra nước, nhưng tuyết ở đây màu đỏ và đã thành ra bột.
Giọng của người đàn bà the thé như tiếng quỉ khóc giữa đêm đông:
- Lúc ngươi sinh ra, tuyết đã đổ rồi, máu đã nhuộm làm cho tuyết từ đó không còn trắng nữa !
Gã thiếu niên áo đen cúi đầu thật thấp.
Người đàn bà lại vốc tuyết vào tay, bà ta xoay mình lại, bước tới, vốc tuyết được đổ xuống đầu, xuống vai gã thiếu niên một màu đỏ ối.
- Ngươi hãy nhớ cho kỹ, từ đây trở đi, ngươi là thần - Thần báo hận cừu. Bất luận ngươi làm gì, cũng không hề hối hận; bất luận đối xử với họ như thế nào, cũng đều là phải !
Giọng nói đầy dẫy sự tự tin thần bí, phảng phất như đem tất cả những lời nguyền rủa với thánh thần, với ác quỉ trộn nát vào vốc tuyết máu và phủ cả lên người của gã thiêu niên.
Người đàn bà đưa hai tay lên cao như nói với ... quỉ thần:
- Vì một ngày này, vì muốn có một ngày nay, ta đã phải chuẩn bị mười tám năm trời, mười tám năm ròng rã, bây giờ, thời gian chuẩn bị đã hoàn toàn, tại sao ngươi còn chưa chịu ra đi ?
Gã thiếu niên cúi đầu ấp úng:
- Ừ ... đi ...
Thanh đao trên tay người đàn bà bay ra cắm phập trên mặt đất, cắm phập trước mặt gã thiếu niên, giọng người đàn bà y như gió rít trên núi tuyết:
- Đi ngay, dùng thanh dao này chặt tất cả đầu của chúng rồi về đây gặp lại ta, bằng không, trời cao sẽ nguyền rủa ngươi, thánh thần, ma quỉ sẽ nguyền rủa, và ta, ta cũng nguyền rủa ngươi nữa, đi ngay !
Gió vẫn hú từng cơn.
Khí lạnh ngập đầy mặt đất, ập vào con người, xuyên thủng vào cơ thể.
Người đàn bà đứng sững như pho tượng nhìn theo gã thiếu niên.
Không ai thấy được vẻ mặt của bà ta trong lúc ấy, vì mảnh lụa đen đã tạo thành bức màn che rờn rợn.
Màn đêm phủ xuống dày hơn, gã thiếu niên đi vào trong ấy.
Bóng dáng của hắn hòa tan thành một màu đen.
Mặt đất tối sầm. Con đường trước mắt của hắn tối sầm...
Hai mươi năm sau, Phó Hồng Tuyết vì điều tra cái chết của phụ thân, từ Tây Vực trở về Trung Nguyên. Cùng lúc đó, Diệp Khai (con của Bạch Thiên Vũ và Hoa Bạch Phượng) cũng tới biên thành. Hai người trải qua khúc chiết, cuối cùng điều tra ra người đứng sau là Mã Không Quần - huynh đệ kết nghĩa của Bạch Thiên Vũ. Con gái Mã Không Quần- Mã Phương Linh là đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, tính cách vui vẻ. Diệp Khai yêu Mã Phương Linh nhưng Mã Phương Linh lại một lòng hướng về Phó Hồng Tuyết. Ba người yêu hận dây dư, cuối cùng, Phó Hồng Tuyết không phải con đẻ Bạch Thiên Vũ mà Diệp Khai cũng tha thứ cho Mã Không Quần, cùng Phó Hồng Tuyết kề vai chiến đấu, trừ ác dương thiện, dọn sạch nguy hại cho võ lâm...
..........
Trong nhà hoàn toàn không có màu gì lẫn lộn. Tối đen. Tối gần như ngữa bàn tay không thấy.
Không, nói ngữa bàn tay không thấy là có phần quá đáng, nó chỉ « ngữa bàn tay không thấy » đối với những người mới bước vào, thật sự thì vẫn lờ mờ tuy không rõ lắm.
Trời vừa mới tối, ánh sáng bên ngoài vẫn còn len vào chút ít, nhưng ánh sáng còn sót lại đó, cũng trở thành ảm đạm, trở thành màu của âm hồn, chết chóc, hay ít hơn cũng là màu của biên giới dẫn vào phần đất tử vong.
Khi ánh sáng của tịch dương bên ngoài sắp tắt thì bà ta - nói « bà » là căn cứ vào hai bàn tay gầy guột, già nua, chứ thật thì không làm sao nhìn được rõ ràng, vì bóng tối dày đặc, vì mảnh lụa đen che kín khuôn mặt của « bà ta » - bà ta đã quỳ trước bệ thờ, không biết đã bao lâu.
Không ai có thể biết trong bệ thờ đó thờ vị thần nào, không biết thần tượng hay thần vị, vì bên ngoài che kín bởi một tấm màn.
Hai bàn tay - hai bàn tay khẳng khiu, da sát vào xương, gân nổi lên y như bàn tay phù thủy - của bà ta chấp lên ngang ngực, miệng bà ta lâm râm, không phải lâm râm khấn vái mà là lâm râm nguyền rủa ...
Nguyền rủa trời cao, nguyền rủa thánh thần, nguyền rủa thế nhân, nguyền rủa cả những động vật nào trên mặt đất.
Một gã thiếu niên áo đen quỳ sao lưng bà, y như là từ cái thuở khai thiên lập địa đã cùng với bà ta quỳ nơi đó đến bây giờ và, rất có thể, sẽ quỳ mãi cho đến khi vạn vật đều ... tiêu diệt.
Một vệt sáng lờ mờ rọi phớt trên mặt hắn.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ tuấn tú đến gần như đặc biệt vì nó lạnh băng băng.
Bên ngoài, ánh sáng yếu ớt của thời gian quá buổi hoàng hôn thâm sậm, gió ì ào giật mạnh từng cơn.
Người đàn bà đứng dậy, bà ta không vén màn mà lại dùng hai bàn tay khẳng khiu xé tẹt làm đôi và thò tay vào trong bưng ra một cái tráp sắt đen nhám sần sùi.
Trên bệ thờ có một thanh đao. Vỏ đao đen thui, cán đao cũng đen - hình như ở đây cái gì cũng đen, màu đen tang khổ.
Không, còn có một màu khác nữa vừa được lộ ra, khi lưỡi đao bửa vào khoen tráp sắt : lưng lưng tráp sắt một thứ bột màu hồng sậm.
"Hồng sậm", hay nói cách khác là đỏ tươi.
- Biết cái gì không ?
Người đàn bà bốc một nắm bột đỏ, mấy ngón tay còm cỏi cử động, chất bột đỏ lọt qua khẽ tay, rơi trở vào trong tráp, tự nhiên, không ai biết cả.
Bà ta hỏi, nhưng chắc chỉ một mình bà ta biết, gã thiếu niên làm thinh, chính hắn cũng không hề biết.
- Tuyết, hồng tuyết, tuyết đỏ !
Lạ chưa ? Tuyết màu trắng và tan ra nước, nhưng tuyết ở đây màu đỏ và đã thành ra bột.
Giọng của người đàn bà the thé như tiếng quỉ khóc giữa đêm đông:
- Lúc ngươi sinh ra, tuyết đã đổ rồi, máu đã nhuộm làm cho tuyết từ đó không còn trắng nữa !
Gã thiếu niên áo đen cúi đầu thật thấp.
Người đàn bà lại vốc tuyết vào tay, bà ta xoay mình lại, bước tới, vốc tuyết được đổ xuống đầu, xuống vai gã thiếu niên một màu đỏ ối.
- Ngươi hãy nhớ cho kỹ, từ đây trở đi, ngươi là thần - Thần báo hận cừu. Bất luận ngươi làm gì, cũng không hề hối hận; bất luận đối xử với họ như thế nào, cũng đều là phải !
Giọng nói đầy dẫy sự tự tin thần bí, phảng phất như đem tất cả những lời nguyền rủa với thánh thần, với ác quỉ trộn nát vào vốc tuyết máu và phủ cả lên người của gã thiêu niên.
Người đàn bà đưa hai tay lên cao như nói với ... quỉ thần:
- Vì một ngày này, vì muốn có một ngày nay, ta đã phải chuẩn bị mười tám năm trời, mười tám năm ròng rã, bây giờ, thời gian chuẩn bị đã hoàn toàn, tại sao ngươi còn chưa chịu ra đi ?
Gã thiếu niên cúi đầu ấp úng:
- Ừ ... đi ...
Thanh đao trên tay người đàn bà bay ra cắm phập trên mặt đất, cắm phập trước mặt gã thiếu niên, giọng người đàn bà y như gió rít trên núi tuyết:
- Đi ngay, dùng thanh dao này chặt tất cả đầu của chúng rồi về đây gặp lại ta, bằng không, trời cao sẽ nguyền rủa ngươi, thánh thần, ma quỉ sẽ nguyền rủa, và ta, ta cũng nguyền rủa ngươi nữa, đi ngay !
Gió vẫn hú từng cơn.
Khí lạnh ngập đầy mặt đất, ập vào con người, xuyên thủng vào cơ thể.
Người đàn bà đứng sững như pho tượng nhìn theo gã thiếu niên.
Không ai thấy được vẻ mặt của bà ta trong lúc ấy, vì mảnh lụa đen đã tạo thành bức màn che rờn rợn.
Màn đêm phủ xuống dày hơn, gã thiếu niên đi vào trong ấy.
Bóng dáng của hắn hòa tan thành một màu đen.
Mặt đất tối sầm. Con đường trước mắt của hắn tối sầm...
Tải truyện về đọc tiếp nha các bạn! Link bên dưới 👇
Nhận xét
Đăng nhận xét