- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Đăng bởi:
Thu Trang
vào
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Giới thiệu truyện:
Cửa cung thì sao? Chẳng phải là đại dương mênh mông sao?
Người bơi ở ở trên biển sao có thể không gặp bão?
Muốn “cập bờ” nữ nhân hậu cung đều phải giở hết món nghề của mình.
..........
Một nữ quản sự ước chừng bốn mươi tuổi, mặc y phục xanh nhạt đi vào trong một gian phòng hảo hạng, nói với người bên trong: “Đại tiểu thư tỉnh chưa?”
Nha hoàn mặc y phục màu hồng nhạt lắc đầu, cùng với quản sự tay chân rón rén đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Sau đó hai người đi qua một gian phòng khác.
“Vân mụ mụ yên tâm, ta sai Tử Đằng ở trong phòng nhìn rồi. không có chuyện gì đâu.” Đại Mạo cười nói.
“Vậy thì tốt rồi, làm xong việc này, trở về chúng ta đều có công lao.” Vân mụ mụ nói: “Thà rằng trên đường vất vả một ít, cũng đừng để ra sự cố.”
Đại Mạo gật đầu, cười nói: “Mụ mụ, không nghĩ đến đại tiểu thư lớn lên tại dân dã, dung mạo ngược lại là không tầm thường. Chỉ là Đại Mạo nghĩ không ra, vì sao còn muốn đem theo tên tiểu tử kia về cùng? Như vậy không sợ khiến cho phu nhân không vui sao?”
Vân mụ mụ nói: “Ngươi vẫn chưa có trải đời nhiều, hôm nay mụ mụ liền nói cho ngươi nghe. Để ngươi cũng thêm hiểu biết.” Vân mụ mụ rất thích Đại Mạo bên cạnh phu nhân. Bà có con trai, tuổi cũng lớn, đã đến lúc thành gia lập thất, cho nên là có ý đó.
Đại Mạo vội vàng nói: “Kính xin mụ mụ chỉ giáo. Cũng là Đại Mạo có phúc khí.” Vân mụ mụ chính là tâm phúc bên cạnh phu nhân. Bình thường có chuyện gì, phu nhân đều cùng Vân mụ mụ thương lượng. Chỉ sợ lão gia cũng không có thân thiết như Vân mụ mụ đâu.
Vân mụ mụ ngồi xuống, tiếp nhận ly trà Đại Mạo đưa cho mình, chậm rãi nói: “Vị đại tiểu thư này của chúng ta a, cùng phu nhân từ nhỏ dã không có ở chung một chỗ. Nay, nếu nàng ta là người trọng tình trọng nghĩa, không phải là bớt đi nhiều phiền toái?”
Đại Mạo cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Vân mụ mụ. Vị đại tiểu thư này, không phải là phu nhân bọn họ sinh ra. Hơn nữa nói không chừng trong lòng còn có oán hận đối phu nhân cơ. Muốn làm cho nàng ta nghe lời, là phải nghĩ biện pháp. Còn không phải đây sao, biện pháp liền đưa tới cửa.
À, cũng không gọi là biện pháp, hẳn là uy hiếp. Con người a, một khi có uy hiếp, như vậy liền dễ dàng bị người khác khống chế, sẽ tương đối 'Nghe lời'.
Vị đại tiểu thư này, tính tình mềm mềm nhược nhược, nói chuyện đều không dám lớn tiếng. Nhưng khi bọn họ nói ra ý muốn đưa nàng ta trở về thì lại có điều kiện là nhất định phải đem theo vị tiểu biểu đệ kia của nàng ta. Nếu không, tuyệt đối sẽ không cùng bọn họ rời đi. Hơn nữa còn có chút ý tứ là nếu bọn họ cưỡng ép nàng đi, lập tức sẽ liều mạng.
Vì một cái tiểu biểu đệ mà từ yếu đuối trở nên cường ngạnh, chứng tỏ vị tiểu biểu đệ này tại cảm nhận của nàng ta rất trọng yếu.
Vì thế Vân mụ mụ liền biết thời biết thế, đáp ứng yêu cầu của vị đại tiểu thư này. Chung quy, đại tiểu thư về sau là phải đi nơi tốt. Vạn nhất có cái tạo hóa lớn gì, trở nên có quyền có thế thì làm thế nào?
Phu nhân chỉ là kế mẫu của đại tiểu thư, lại không có công ơn nuôi dưỡng, chỉ có nắm giữ người mà nàng ta để ý, mới có thể làm cho nàng ta nhu thuận nghe lời làm một nữ nhi ngoan. Cho nên mang thêm một cái tiểu tử thì có thế nào? Bất quá là dưỡng thêm một kẻ rảnh rỗi, nhà bọn họ lại không phải tiểu hộ nghèo nàn mà nuôi không nổi.
“Mụ mụ quả nhiên cao minh. Đại Mạo đa tạ mụ mụ chỉ điểm!” Đại Mạo thầm nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay, không phục cũng không được.
Trong chính phòng của khách điếm, một tiểu nha hoàn đã gục xuống bàn ngủ đến không biết trời đất gì.
Người vốn nên đang ngủ say đã đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng gõ hai mạnh một nhẹ thì nhẹ nhàng mở cửa sổ ra. Từ phía bên ngoài cửa sổ, một tiểu nam hài bảy tám tuổi trèo vào.
Nam hài này mặc quần áo tơ lụa phú quý, bộ dạng mi thanh mục tú. Có điều động tác lại cực kỳ linh hoạt, lập tức liền nhảy vào trong phòng mà không một tiếng động.
Tiểu nha hoàn đang ngủ kia một chút cũng không hề hay biết.
“Biểu tỷ, ngươi thật sự nghĩ xong, muốn đi chỗ Võ gia đó sao?” Tiểu nam hài hỏi, dọc theo đường đi bởi vì có người nhìn, hai người bọn họ đều không thể nói chuyện riêng. Nay tại khách điếm mới có cơ hội này.
Về phần tiểu nha hoàn kia, còn phải ngủ say một đoạn thời gian. Hương trong lư còn chưa có đốt xong đâu.
Nữ tử kia cười nói: “Ngươi không bằng lòng đi?”
“Biểu tỷ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó. Chỉ là Võ gia kia không phải thứ gì tốt. Ta sợ biểu tỷ đi sẽ bị người khi dễ.” Vị Võ lão gia kia, ngại bần hàn ham phú quý. Năm đó thi đậu Tiến sĩ, vì vinh hoa phú quý, liền từ bỏ thê tử Tào Khang, cưới nữ nhi của quan lớn. Từ đó về sau, tiền đồ làm quan một đường thuận lợi.
Đáng thương cho nguyên phối của hắn, người đã lo liệu cho hắn khi bần cùng, chăm sóc cha mẹ già cho hắn thì bị hắn bảo là “Khó sinh mà mất” rồi sắp xếp ở lại nông thôn...
Tải truyện về đọc tiếp nha các bạn! Link bên dưới 👇
Nhận xét
Đăng nhận xét