- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Đăng bởi:
Thu Trang
vào
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Tác giả: Trư Hồng Huyết
- Thể loại: Dị Giới, Huyền Ảo
- Định dạng: EPUB, PRC PDF
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Ebook reader: Click
Giới thiệu truyện:
Truyện Cấm Huyết Hồng Liên, chuyện nói về một chàng thanh niên là phế vật bị gia tộc ruồng bỏ. Một kẻ không thể tu luyện đấu khí gia truyền, nhưng bất ngờ mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng khác.
Bất ngờ lại được tổ khí của gia tộc đã lưu truyền vạn năm, tổ khí bất ngờ lại được tổ khí của gia tộc đã lưu truyền vạn năm, tổ khí tên gọi là Hồng Liên…Mỗi người đều có mộtên gọi là Hồng Liên. Mỗi người đều có một loại lửa từ dưới đáy lòng, một khi châm nó lên, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Ma pháp sáng ngời, đấu khí cương mãnh, tôi luyện ma binh, đây chính là Cấm Huyết Hồng Liên.
Chỉ có lòng nhiệt huyết về võ thuật thì mới thật sự cảm nhận được huyền cơ ẩn sâu trong từng loại võ nhưng cũng phải khơi dậy chí ý tiềm năng thì mới phát huy...
..........
- Độ đậm của huyết mạch không được một phần trăm!
Nhìn thấy một bóng sáng trắng trên tế đàn tổ tiên, đứa bé trai vẫn giữ nguyên nét tò mò trên khuôn mặt, nhưng thần sắc cũng lộ ra chút nghi hoặc…
- Dịch Vân, cháu đời thứ bảy trực hệ của gia tộc, theo phán quyết là không có khả năng tu luyện công pháp của gia tộc!
Một lão nhân tóc đã hoa râm đứng trên tế đàn lớn tiếng nói với giọng vô cùng lạnh nhạt.
Những lời này của lão nhân vừa ra khỏi miệng, một thiếu phụ trẻ tuổi sắc mặt kích động đến cực độ vội vàng chạy đến giữa đài cao, ôm lấy đứa bé vẻ mặt đầy hoài nghi, rồi vội vàng rời khỏi.
Lúc này đám người trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn đầy vẻ khinh thường và chế giễu.
- Ha ha ha, đây cũng là con cháu trực hệ của gia tộc sao? Không phải là đáng chê cười ư?
- Kỳ thật cũng không cần thử nghiệm, Xem huyết thống của hắn…. Kết quả không phải đã rõ ràng rồi sao?
- Không phải sao? Thể diện của gia tộc đều bị hắn làm mất sạch rồi!
- Thất đệ, hắn xứng đáng với gia tộc sao? Mau tống khứ mẹ con hắn đi cho rồi!
-Truyền lệnh!
Một tiếng thét lớn hoàn toàn áp chế những lời xì xào bàn tán toàn trường, một hán tử trung niên vẻ mặt như sắt cất giọng lạnh lẽo nói:
- Dọn sạch đồ đạc của mẹ con bọn họ đưa đến mộ viên (nghĩa trang) ở mé ngoài thành, bình thường không được tự ý ra ngoài, để tránh ra ngoài sẽ làm mất thể diện gia tộc!
Một lát sau, tiếng cười nhạo báng lại một lần nữa vang lên còn lớn hơn lúc nãy, chuyện này cũng không ra ngoài dự đoán của mọi người, bất quá chỉ là một vở hài kịch mà thôi!
Đứa bé trai cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của mẫu thân, nhìn theo đám người ngày càng xa trong đại sảnh…..
Nó biết rằng, những người kia đều là trưởng bối hay huynh tỷ của nó, chỉ không biết vì sao bọn họ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy…
Ba năm sau….
Phổ Tu Tư vẻ mặt nghiêm túc ngồi trong xe ngựa đi thật nhanh, trong mắt toát ra một vẻ vừa đau buồn vừa giận dữ, nhưng lại còn pha chút vẻ bất đắc dĩ.
Ba tháng trước, sau khi nghe tin con gái mình được gả đi vừa mắc bệnh mà chết, hắn liền cấp tốc đi thẳng từ Yêu Đạt trấn tới đó, từ quê nhà đến thủ đô Kỳ Võ thành, bình thường đi ngựa phải mất hơn năm tháng, hắn chỉ đi có ba tháng mà thôi, đủ biết đã đi một cách gian khổ như thế nào rồi.
Không ngờ rằng vừa làm sui gia với bọn chúng, lại bị hắn với danh nghĩa con rể, gia chủ hiện tại của gia tộc Lam Duy Nhĩ- Mặc Tây Lam Duy Nhĩ, với vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ngay cả yêu cầu được tế bái con gái mình, cũng chỉ phái người dẫn đường một cách qua loa cho xong việc, rất khó tin được, mình là cha vợ của con người đang ở trước mặt này.
- Chỉ cần nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn đối với mình, cũng biết là rất khó gặp được đứa con gái mà trong gia tộc cũng không được sủng ái chút nào, quả nhiên, lúc trước mình không nên vì chút lợi ích trước mắt mà đáp ứng gả Lộ Thiến cho đại gia tộc này! Ai……!
Phổ Tu Tư thở dài.
- Nhớ rõ Lộ Thiến còn có lưu lại cho ta một đứa cháu ngoại, lúc này hẳn là sáu tuổi rồi, nghe nói hắn cũng đang trong mộ viên, thật muốn mau mau được nhìn thấy hắn, ai, mau đến xem!
Thân là một trong năm đại cổ lão gia tộc của Kỳ Võ đế quốc - gia tộc Lam Duy Nhĩ, ngoài Kỳ Võ thành hai mươi dặm, có một cái trang viên tư nhân của gia tộc, rộng vài trăm mẫu, dựa vào phong thuỷ mà xây dựng, là một trong những mộ viên của con cháu ngoại hệ của gia tộc Lam Duy Nhĩ.
Phổ Tu Tư được đưa đến mé Tây của mộ viên, rốt cục hắn đã thấy được mộ phần của Lộ Thiến, còn chưa kịp bi thương, giọt lệ già nua chưa kịp rơi xuống má, thân hình hắn đang đi tới đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước dường như nhìn thấy chuyện gì rất là kỳ quái vậy.
Chỉ thấy phần mộ nằm lẻ loi của con gái mình không có vẻ gì là được xây nguy nga tráng lệ cả, chỉ là một nấm mồ nho nhỏ chừng ba tấc cùng một mảnh bia đá đứng đó, có vẻ là theo lễ nghi của quý tộc mà mai táng, theo như uy vọng ngũ đại gia tộc của đế quốc, có thể nói là quá keo kiệt.
Nhưng chuyện làm cho Phổ Tu Tư kinh ngạc là một đứa bé trai trước mặt chừng năm, sáu tuổi, cầm trong tay một quyển sách, ngồi dựa lưng vào bia mộ, chuyên tâm đọc từng câu từng chữ, không có vẻ gì phát hiện ra sự hiện diện của hắn, tiếng đọc sách tuy nhỏ, nhưng từng thanh âm non nớt vẫn lọt vào tai hắn.
- Là….. Là Dịch Vân sao?
Phổ Tu Tư trấn định tâm thần, thanh âm pha chút nghẹn ngào.
Đứa bé nghe tiếng nhanh chóng đứng dậy, trước tiên có vẻ kinh ngạc nhìn Phổ Tu Tư, sau đó vẻ mặt thoáng nghi hoặc.
- Dịch…. Dịch Vân, ta là ông ngoại của con a! Lúc con mới sinh ra, ta từng ẵm con trên tay, con ngoan a!
Phổ Tu Tư kích động ôm lấy đứa bé còn đang kinh ngạc, lúc nhìn màu tóc và màu mắt, hắn đã có thể khẳng định đứa nhỏ này nhất định là đứa con trai độc nhất mà Lộ Thiến lưu lại, tóc đen mắt đen!
Tuy rằng trên đại lục không chỉ có huyết mạch của gia tộcTư Đạt Đặc của hắn mới có nét đặc trưng như vậy, nhưng con rể hắn thuộc gia tộc Lam Duy Nhĩ tất cả đều là tóc vàng, nguyên nhân chính là như vậy nên Phổ Tu Tư mới có thể khẳng định được.
- Ông ngoại? Oa oa! Rốt cục đã gặp được ông ngoại rồi! Mẫu thân vẫn thường kể cho con nghe những chuyện liên quan đến gia tộc Tư Đạt Đặc!
Dịch Vân đưa tay ôm lấy Phổ Tu Tư, cười nói rất là vui vẻ.
Phổ Tu Tư nỗi lòng đã an tĩnh lại, những đau buồn trên đường tới đây cũng đã vơi bớt đi nhiều:
- Dịch Vân, con vừa mới đọc sách gì ở đây vậy? Trong mộ viên này, lúc này thích hợp cho con nít học tập hay sao?
Hắn buông Dịch Vân ra, muốn ngắm nhìn cho thoả mãn đứa cháu ngoại này.
Ở Khung Võ đại lục, bởi vì giữa ba đại đế quốc xung đột không ngừng, tất cả những đứa trẻ trên sáu tuổi đều phải bắt đầu tiếp nhận sự huấn luyện thể năng, bởi vì đế quốc cần bồi dưỡng ra những chiến sĩ cường tráng. Mà ở một vài thế gia quý tộc cường đại, lại là từ ba, bốn tuổi, đã bắt đầu cho con cháu học tập đấu khí hoặc ma pháp rồi. Ba tuổi là lúc bắt đầu thời gian hoàng kim nhất của con người, tuyệt đối không thể lãng phí quãng thời gian ấy được!
Mà hắn nhớ rõ, Dịch Vân lúc này hẳn đã sáu tuổi rồi.
Dịch Vân nghe Phổ Tu Tư hỏi, chần chờ một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng:
- Phụ thân đại nhân nói huyết mạch con không thể học tập đấu khí của gia tộc được, cho nên không cần lãng phí thời gian huấn luyện!
Phổ Tu Tư lộ vẻ khó hiểu, Dịch Vân nói tiếp:
- Bởi vì máu huyết trong cơ thể con không đủ độ đậm đặc, nên không thể tu luyện Cuồng Lôi Phách Quyết của gia tộc!
Phổ Tu Tư vừa nghe xong đã hoàn toàn hiểu rõ...
Bất ngờ lại được tổ khí của gia tộc đã lưu truyền vạn năm, tổ khí bất ngờ lại được tổ khí của gia tộc đã lưu truyền vạn năm, tổ khí tên gọi là Hồng Liên…Mỗi người đều có mộtên gọi là Hồng Liên. Mỗi người đều có một loại lửa từ dưới đáy lòng, một khi châm nó lên, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Ma pháp sáng ngời, đấu khí cương mãnh, tôi luyện ma binh, đây chính là Cấm Huyết Hồng Liên.
Chỉ có lòng nhiệt huyết về võ thuật thì mới thật sự cảm nhận được huyền cơ ẩn sâu trong từng loại võ nhưng cũng phải khơi dậy chí ý tiềm năng thì mới phát huy...
..........
- Độ đậm của huyết mạch không được một phần trăm!
Nhìn thấy một bóng sáng trắng trên tế đàn tổ tiên, đứa bé trai vẫn giữ nguyên nét tò mò trên khuôn mặt, nhưng thần sắc cũng lộ ra chút nghi hoặc…
- Dịch Vân, cháu đời thứ bảy trực hệ của gia tộc, theo phán quyết là không có khả năng tu luyện công pháp của gia tộc!
Một lão nhân tóc đã hoa râm đứng trên tế đàn lớn tiếng nói với giọng vô cùng lạnh nhạt.
Những lời này của lão nhân vừa ra khỏi miệng, một thiếu phụ trẻ tuổi sắc mặt kích động đến cực độ vội vàng chạy đến giữa đài cao, ôm lấy đứa bé vẻ mặt đầy hoài nghi, rồi vội vàng rời khỏi.
Lúc này đám người trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn đầy vẻ khinh thường và chế giễu.
- Ha ha ha, đây cũng là con cháu trực hệ của gia tộc sao? Không phải là đáng chê cười ư?
- Kỳ thật cũng không cần thử nghiệm, Xem huyết thống của hắn…. Kết quả không phải đã rõ ràng rồi sao?
- Không phải sao? Thể diện của gia tộc đều bị hắn làm mất sạch rồi!
- Thất đệ, hắn xứng đáng với gia tộc sao? Mau tống khứ mẹ con hắn đi cho rồi!
-Truyền lệnh!
Một tiếng thét lớn hoàn toàn áp chế những lời xì xào bàn tán toàn trường, một hán tử trung niên vẻ mặt như sắt cất giọng lạnh lẽo nói:
- Dọn sạch đồ đạc của mẹ con bọn họ đưa đến mộ viên (nghĩa trang) ở mé ngoài thành, bình thường không được tự ý ra ngoài, để tránh ra ngoài sẽ làm mất thể diện gia tộc!
Một lát sau, tiếng cười nhạo báng lại một lần nữa vang lên còn lớn hơn lúc nãy, chuyện này cũng không ra ngoài dự đoán của mọi người, bất quá chỉ là một vở hài kịch mà thôi!
Đứa bé trai cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của mẫu thân, nhìn theo đám người ngày càng xa trong đại sảnh…..
Nó biết rằng, những người kia đều là trưởng bối hay huynh tỷ của nó, chỉ không biết vì sao bọn họ lại nhìn mình với ánh mắt như vậy…
Ba năm sau….
Phổ Tu Tư vẻ mặt nghiêm túc ngồi trong xe ngựa đi thật nhanh, trong mắt toát ra một vẻ vừa đau buồn vừa giận dữ, nhưng lại còn pha chút vẻ bất đắc dĩ.
Ba tháng trước, sau khi nghe tin con gái mình được gả đi vừa mắc bệnh mà chết, hắn liền cấp tốc đi thẳng từ Yêu Đạt trấn tới đó, từ quê nhà đến thủ đô Kỳ Võ thành, bình thường đi ngựa phải mất hơn năm tháng, hắn chỉ đi có ba tháng mà thôi, đủ biết đã đi một cách gian khổ như thế nào rồi.
Không ngờ rằng vừa làm sui gia với bọn chúng, lại bị hắn với danh nghĩa con rể, gia chủ hiện tại của gia tộc Lam Duy Nhĩ- Mặc Tây Lam Duy Nhĩ, với vẻ mặt hết sức lạnh lùng, ngay cả yêu cầu được tế bái con gái mình, cũng chỉ phái người dẫn đường một cách qua loa cho xong việc, rất khó tin được, mình là cha vợ của con người đang ở trước mặt này.
- Chỉ cần nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn đối với mình, cũng biết là rất khó gặp được đứa con gái mà trong gia tộc cũng không được sủng ái chút nào, quả nhiên, lúc trước mình không nên vì chút lợi ích trước mắt mà đáp ứng gả Lộ Thiến cho đại gia tộc này! Ai……!
Phổ Tu Tư thở dài.
- Nhớ rõ Lộ Thiến còn có lưu lại cho ta một đứa cháu ngoại, lúc này hẳn là sáu tuổi rồi, nghe nói hắn cũng đang trong mộ viên, thật muốn mau mau được nhìn thấy hắn, ai, mau đến xem!
Thân là một trong năm đại cổ lão gia tộc của Kỳ Võ đế quốc - gia tộc Lam Duy Nhĩ, ngoài Kỳ Võ thành hai mươi dặm, có một cái trang viên tư nhân của gia tộc, rộng vài trăm mẫu, dựa vào phong thuỷ mà xây dựng, là một trong những mộ viên của con cháu ngoại hệ của gia tộc Lam Duy Nhĩ.
Phổ Tu Tư được đưa đến mé Tây của mộ viên, rốt cục hắn đã thấy được mộ phần của Lộ Thiến, còn chưa kịp bi thương, giọt lệ già nua chưa kịp rơi xuống má, thân hình hắn đang đi tới đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước dường như nhìn thấy chuyện gì rất là kỳ quái vậy.
Chỉ thấy phần mộ nằm lẻ loi của con gái mình không có vẻ gì là được xây nguy nga tráng lệ cả, chỉ là một nấm mồ nho nhỏ chừng ba tấc cùng một mảnh bia đá đứng đó, có vẻ là theo lễ nghi của quý tộc mà mai táng, theo như uy vọng ngũ đại gia tộc của đế quốc, có thể nói là quá keo kiệt.
Nhưng chuyện làm cho Phổ Tu Tư kinh ngạc là một đứa bé trai trước mặt chừng năm, sáu tuổi, cầm trong tay một quyển sách, ngồi dựa lưng vào bia mộ, chuyên tâm đọc từng câu từng chữ, không có vẻ gì phát hiện ra sự hiện diện của hắn, tiếng đọc sách tuy nhỏ, nhưng từng thanh âm non nớt vẫn lọt vào tai hắn.
- Là….. Là Dịch Vân sao?
Phổ Tu Tư trấn định tâm thần, thanh âm pha chút nghẹn ngào.
Đứa bé nghe tiếng nhanh chóng đứng dậy, trước tiên có vẻ kinh ngạc nhìn Phổ Tu Tư, sau đó vẻ mặt thoáng nghi hoặc.
- Dịch…. Dịch Vân, ta là ông ngoại của con a! Lúc con mới sinh ra, ta từng ẵm con trên tay, con ngoan a!
Phổ Tu Tư kích động ôm lấy đứa bé còn đang kinh ngạc, lúc nhìn màu tóc và màu mắt, hắn đã có thể khẳng định đứa nhỏ này nhất định là đứa con trai độc nhất mà Lộ Thiến lưu lại, tóc đen mắt đen!
Tuy rằng trên đại lục không chỉ có huyết mạch của gia tộcTư Đạt Đặc của hắn mới có nét đặc trưng như vậy, nhưng con rể hắn thuộc gia tộc Lam Duy Nhĩ tất cả đều là tóc vàng, nguyên nhân chính là như vậy nên Phổ Tu Tư mới có thể khẳng định được.
- Ông ngoại? Oa oa! Rốt cục đã gặp được ông ngoại rồi! Mẫu thân vẫn thường kể cho con nghe những chuyện liên quan đến gia tộc Tư Đạt Đặc!
Dịch Vân đưa tay ôm lấy Phổ Tu Tư, cười nói rất là vui vẻ.
Phổ Tu Tư nỗi lòng đã an tĩnh lại, những đau buồn trên đường tới đây cũng đã vơi bớt đi nhiều:
- Dịch Vân, con vừa mới đọc sách gì ở đây vậy? Trong mộ viên này, lúc này thích hợp cho con nít học tập hay sao?
Hắn buông Dịch Vân ra, muốn ngắm nhìn cho thoả mãn đứa cháu ngoại này.
Ở Khung Võ đại lục, bởi vì giữa ba đại đế quốc xung đột không ngừng, tất cả những đứa trẻ trên sáu tuổi đều phải bắt đầu tiếp nhận sự huấn luyện thể năng, bởi vì đế quốc cần bồi dưỡng ra những chiến sĩ cường tráng. Mà ở một vài thế gia quý tộc cường đại, lại là từ ba, bốn tuổi, đã bắt đầu cho con cháu học tập đấu khí hoặc ma pháp rồi. Ba tuổi là lúc bắt đầu thời gian hoàng kim nhất của con người, tuyệt đối không thể lãng phí quãng thời gian ấy được!
Mà hắn nhớ rõ, Dịch Vân lúc này hẳn đã sáu tuổi rồi.
Dịch Vân nghe Phổ Tu Tư hỏi, chần chờ một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng:
- Phụ thân đại nhân nói huyết mạch con không thể học tập đấu khí của gia tộc được, cho nên không cần lãng phí thời gian huấn luyện!
Phổ Tu Tư lộ vẻ khó hiểu, Dịch Vân nói tiếp:
- Bởi vì máu huyết trong cơ thể con không đủ độ đậm đặc, nên không thể tu luyện Cuồng Lôi Phách Quyết của gia tộc!
Phổ Tu Tư vừa nghe xong đã hoàn toàn hiểu rõ...
Tải truyện về đọc tiếp nha các bạn! Link bên dưới 👇
Thể loại:
Dị Giới
Huyền Ảo
Trư Hồng Huyết
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét